KÍ ỨC KHÓ PHAI
Võ Thị Oanh Kiều
Văng vẳng đâu đây vọng tiếng đàn
Âm trầm, âm bổng dịu ngọt sao!
Gợi trong tôi biết bao kỉ niệm
Ngày đầu tiên tôi học đàn bầu.
Tôi nhớ những ngày đầu đến lớp
Thầy nhẹ nhàng, ân cần chỉ bảo
Cách uốn cần, cách luyến, cách rung,
Cách cầm que, gảy cho vang tiếng.
Rồi thầy dạy những dòng nhạc lý.
Tôi lắng nghe nguyên tắc đàn bầu
Đôi mắt tôi không còn nhìn thấy
Nên khó khăn trong việc học đàn
Tôi nghĩ mình sẽ không học được
Nhưng thầy tận tụy từng phút giây
Dìu tôi theo từng trang sách nhạc
Dù phải gặp không ít gian lao.
Ngày cuối tuần là thầy đến lớp
Đọc cho tôi từng chữ, từng câu
Tôi cảm nhận tình thầy chan chứa
Mong trò mình ngày một tiến xa.
Rồi thời gian trôi đi lặng lẽ
Thầy đưa tôi đến với lời ca
Thầy thường bảo: “ Siêng năng học nhạc
Phải đam mê mới đạt người tài ”
Đến bây giờ tôi không quên được
Lời dạy bảo sâu nặng ân tình
Công ơn này tôi ghi nhớ mãi
Là hành trang suốt cả cuộc đời
Nếu mai đây được vào Nhac viện
Tôi hứa sẽ cố gắng chăm ngoan
Để không phụ công lao thầy dạy
Để thành người tài giỏi thầy mong
“Thầy ơi dù phương trời xa thẳm
Em sẽ luôn ghi nhớ lời thầy
Sẽ nhớ mãi tiếng đàn da diết
Và nhớ thầy Lưu Học kính yêu !”